Skip to main content

Posts

THUẬT NHÌN NGƯỜI BIẾT TÍNH CÁCH

1. Muốn biết nhân phẩm của một người, hãy nhìn thái độ của họ với kẻ yếu. Thân thiện hay là coi thường. 2. Muốn biết thực lực của một người, hãy nhìn thái độ của họ với kẻ mạnh. Nịnh nọt hay bình tĩnh. 3. Muốn biết tầm nhìn của một người, hãy nhìn thái độ của họ với người cùng nghề. Là học tập hay là nói xấu. 4. Muốn biết phẩm chất của một người, hãy nhìn hình dáng của họ lúc say rượu. Kỷ luật hay mất kiểm soát. 5. Muốn nhìn sự nhẫn nại của một người, hãy nhìn thái độ của họ với một đứa trẻ. Là nhẹ nhàng hay nóng nảy. 6. Muốn biết sự giáo dục của một người như thế nào, hãy nhìn cách họ đối xử với bố mẹ. Hiếu thảo ngoan ngoãn hay to tiếng quát mắng. 7. Muốn biết lòng dạ của một người như thế nào, hãy nhìn thái độ của họ với những lời phê bình. Vô tư hay xung đột. 8. Muốn biết sự kỷ luật của một người, hãy xem trạng thái của họ lúc một mình. Là buông thả hay khắc chế. 9. Muốn biết tâm thái của một người, hãy nhìn vào bộ dạng của họ khi họ thất bại. Nản lòng hay cố gắng hơn. 10. Muốn biết...
Recent posts

Gillian cô bé không thể ngồi yên

  Gillian là một cô bé 7 tuổi. Cô bé 7 tuổi không thể ngồi yên phút nào trong giờ học với biệt danh “Wriggle Bottom” (tạm dịch là: “Cái mông vặn vẹo”). Gillian liên tục đứng lên, ngồi xuống; lơ đễnh mất tập trung; suy nghĩ vẩn vơ và không theo được bài giảng. Thầy cô của Gillian lo lắng, buồn phiền về cô bé. Họ phạt cô bé. Họ la mắng cô bé. Họ tặng cô bé một phần thưởng vào đôi lần cô bé chú tâm trong giờ học. Nhưng chẳng ích gì. Gillian hoàn toàn không biết phải làm thế nào để không nhấp nhổm và tập trung trong giờ học. Ở nhà cũng vậy. Mẹ cũng dùng hình phạt với Gillian. Vì thế, cô bé không chỉ nhận điểm kém và bị phạt ở trường, mà còn phải chịu đựng tất cả những điều tồi tệ đó ở nhà. Một hôm, mẹ của Gillian được mời tới trường. Người phụ nữ buồn thê thảm như thể biết trước mình sắp nhận được tin dữ dắt tay con đến thẳng phòng gặp mặt. Các giáo viên trao đổi về một căn bệnh, một hội chứng rối loạn học tập. Có lẽ đó là chứng tăng động, hoặc có lẽ cô bé cần sớm được can thiệp y tế. ...

Làm sao để tôi trở nên giàu có?

  Người ta kể rằng, từng có một người đàn ông lười đến mức từ sáng đến tối chẳng làm gì cả. Vợ anh, đã quá mệt mỏi vì phải cáng đáng mọi thứ, luôn than phiền: - Anh không thể sống như thế này mãi được! Em làm việc cả ngày còn anh thì chẳng buồn nhấc mình dậy. Rồi em sẽ kiệt sức mất! Anh ta thản nhiên đáp: - Đừng lo em yêu. Một ngày nào đó chúng ta sẽ giàu có và em sẽ không phải làm gì nữa. - Vậy anh định giàu bằng cách nào khi đến đứng dậy còn chẳng buồn làm? - Nghe nói bên kia dãy núi có một người hiền triết biết mọi câu trả lời. Anh sẽ đến hỏi ông ta. Thế là, dù lười biếng, hôm sau anh cũng lên đường. Trên đường đi, anh gặp một con sói gầy gò, tiều tụy. - Anh đi đâu thế?” con sói hỏi. - Tôi đi hỏi người hiền triết cách làm giàu. - Nếu gặp ông ấy, hỏi giúp tôi vì sao tôi cứ ăn mãi mà vẫn gầy trơ xương nhé? - Được - người đàn ông đáp Đi tiếp, anh gặp một cây táo có quả thối rữa trước khi chín. - Làm ơn hỏi giúp người hiền triết vì sao quả của tôi luôn hỏng trước khi chín nhé. - Kh...

Gửi đến tất cả những “con cừu đen” ngoài kia

  Họ gọi bạn là con cừu đen. Không phải vì bạn sai — mà vì bạn khác biệt. Khi bầy đàn cứ bước theo con đường quen thuộc không chút nghi ngờ, bạn dừng lại. Ngước nhìn lên. Lắng nghe gió thổi. Và thì thầm: “Hẳn phải có một lối đi khác.” Con cừu đen không hòa lẫn vào đám đông. Không phải vì không thể… Mà vì không muốn. Họ đã thấy quá nhiều vực sâu đội lốt truyền thống. Quá nhiều chiếc lồng được gọi là “bình thường.” Vậy nên họ bước ra. Có thể là một mình. Nhưng tỉnh thức.  Họ làm đảo lộn. Khuấy động. Phá vỡ im lặng. Và đôi khi — họ là người xây nên những cây cầu mà cả bầy chưa từng biết mình cần. Gửi đến tất cả những “con cừu đen” ngoài kia: Bạn là cuộc cách mạng thầm lặng. Là sự chuyển mình trong khuôn mẫu. Là nốt nhạc lạc loài giữa bản hợp xướng. Bạn không cần phải hòa nhập. Vì bạn sinh ra là để nổi bật — và mở lối phía trước. 

BÀI HỌC ĐẦU TIÊN CỦA TRẺ EM NHẬT BẢN - CÂU CHUYỆN CÁ CHÌNH

  Thời cổ đại ngư dân Nhật Bản ra biển bắt cá chình, vì thuyền nhỏ, khi trở về bờ cá chình đã chết hết. Có một ngư dân, trên thuyền của anh cũng có các loại thiết bị đánh cá giống như những người khác, nhưng mỗi lần anh chở cá về chúng đều còn sống. Vì thế cá của anh bán được giá cao gấp đôi người khác. Mấy năm sau, người ngư dân này đã trở thành một phú ông giàu có vang danh gần xa. Đến khi bệnh nặng không thể ra biển được nữa, người ngư dân mới đem bí mật của mình nói lại với con trai. Trong khoang thuyền chứa đầy cá chình, ông đã bỏ một con cá nheo vào đó. Trong tự nhiên, cá chình luôn đánh nhau với cá nheo. Để chống lại những đợt công kích của cá nheo, cá chình buộc phải cố gắng nghênh chiến. Trong tình trạng đấu tranh như vậy, bản năng sống của cá chình sẽ được huy động tối đa, cho nên nó vẫn còn sống khi vào đến bờ. Người ngư dân còn nói với con trai, nguyên nhân khiến cá chình chết là vì chúng biết chúng đã bị bắt, trước mắt chúng chỉ có cái chết, hy vọng sống đã bị dập tắt,...

BỐ MẸ CHỈ CÓ KHOẢNG 5 NĂM ĐẦU ĐỜI…

  BỐ MẸ CHỈ CÓ KHOẢNG 5 NĂM ĐẦU ĐỜI… …để tận hưởng trọn vẹn những cái ôm hôn hối hả, những bước chạy ào vào lòng nhau đầy háo hức của con. 5 năm đầu đời – tưởng dài mà thật ra trôi vụt như một cái chớp mắt. Một ngày nào đó, chính bạn sẽ nhận ra mình vừa ôm con lần cuối theo cái cách của một đứa trẻ thơ… mà không hề biết đó là lần cuối. Khi con còn nhỏ, con ôm bố mẹ mỗi ngày. Con chạy về nhà, hớn hở lao vào vòng tay mẹ như thể vừa chiến thắng cả thế giới. Con leo lên lưng bố, vò tóc bố, cười ngặt nghẽo không thôi. Con đòi ngủ cùng, đòi được “ôm một tí rồi con ngủ luôn”… Nhưng rồi con lớn. Tự nhiên con ngại ôm bố mẹ nơi đông người. Con thích có không gian riêng. Con không còn đòi mẹ kể chuyện mỗi tối, không còn hôn chụt lên má bố mỗi sáng. Con bắt đầu có bạn bè, có thế giới riêng, có những điều bố mẹ chẳng còn là trung tâm nữa. Và đến một ngày, khi con 18 tuổi… Lịch trình của con kín mít: học hành, bạn bè, dự định tương lai. Bố mẹ muốn gặp con – phải… "đặt lịch trước". Muố...

Hai người trồng cây

  Ngày xưa có hai người bạn cùng gieo trồng trong một khu vườn chứng khoán. Người thứ nhất – tên là Trader – mỗi sáng đều chạy vội ra vườn, đào lên những mầm cây nhỏ để xem rễ đã mọc chưa. Nếu cây nào phát triển chậm, anh vứt bỏ và gieo hạt mới. Cứ thế, ngày nào anh cũng thay cây, đổi đất, cuống cuồng theo thời tiết. Người thứ hai – tên là Investor – lại lặng lẽ trồng ít cây hơn, nhưng anh chọn giống tốt, nghiên cứu khí hậu, chăm tưới, bón phân đều đặn. Anh không đào gốc kiểm tra. Anh chỉ kiên nhẫn chờ đợi. Sau một thời gian, khu vườn của Trader trở nên hỗn loạn. Đất bạc màu, cây chẳng kịp lớn. Còn khu vườn của Investor thì xanh mướt, trĩu quả, bởi những gốc rễ đã cắm sâu, vững chãi theo thời gian. Trader hỏi: “Tại sao cậu ít làm hơn mà lại thu hoạch nhiều hơn?” Investor đáp: “Vì tớ không cố hái quả mỗi ngày. Tớ trồng cây để nó nuôi sống tớ cả đời.” Đừng chỉ chạy theo những “mầm cây” ngắn hạn. Hãy gieo trồng những “cội rễ” giá trị – vì tài sản thật sự cần thời gian để lớn lên.